Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Dùng dao, kim nhọm đâm xuyên qua mặt...!!!

Một số người Trung Quốc đã sử dụng những vật sắc nhọn bằng kim loại để xuyên vào mặt trong suốt quá trình của cuộc diễu hành dành cho người ăn chay diễn ra tại Phuket, Thái Lan.

Lễ hội này có nguồn gốc từ Trung Quốc, được tổ chức vào tháng 9 âm lịch hàng năm theo lịch âm với mong muốn có thể thanh tẩy cả cơ thể khỏi những vết nhơ bẩn.

Việc đâm xuyên những vật sắc nhọn vào mặt được xem như một biểu tượng. Và đồng thời nó còn nói lên sự mất dần của những đồ ăn chay. Lễ hội kéo dài trong 10 ngày và được diễu hành qua 9 con phố, điểm đặc trưng của lễ hội đó là những người vẽ trang trí vào cơ thể và sử dụng những vật sắc nhọn bằng kim loại để đâm xuyên qua mặt.

Đây là một vài hình ảnh ghi lại cảnh tượng "khủng khiếp" này:


Đây là lý do tại sao phụ nữ không thích xem bóng đá.

Đây là lý do tại sao phụ Nữ không thích xem bóng đá.

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Gái mại dâm mắc AIDS công khai số điện thoại "khách hàng"... Khối thằng khóc huhu !!!

Một phụ nữ ở tỉnh Hà Bắc (Trung Quốc) đã công khai trên blog cá nhân 279 số điện thoại của khách làng chơi đã từng “quan hệ” với cô này và tuyên bố mình có AIDS.
Gái mại dâm mắc AIDS công khai số điện thoại "khách hàng"
Yan Deli, 29 tuổi, còn tung lên blog 400 tấm ảnh và những đoạn video sex. Blog của cô sau đó đã bị đóng. Giải thích về hành vi của mình, Yan nói: “Những người đàn ông đó đều là bọn đạo đức giả. Tôi không hối tiếc hành động của mình. Tôi muốn cho họ một bài học”.
Theo điều tra, những số điện thoại mà cô Yan tung lên mạng thuộc nhiều đối tượng, từ anh thợ sửa ống nước đến những thương nhân. Nhưng những người này đều tỏ ra ngạc nhiên khi số điện thoại của mình có trong danh sách
“Trước đây tôi từng đến Bắc Kinh hành nghề sửa chữa, lắp đặt ống nước. Tôi không nghĩ là mình cho ai số điện thoại”, một người đàn ông họ Trần ở tỉnh Hà Bắc nói.
Blog của cô
Sinh ra trong một gia đình nghèo, Yan Deli chưa bao giờ đến trường và bỏ nhà đi từ năm 10 tuổi. Trên blog, cô cho hay đã phải hành nghề mại dâm trong một tiệm làm tóc trá hình để có tiền sinh sống. “Hằng ngày, tôi sẽ tiếp tục lây nhiễm cho nhiều đàn ông khác”, Yan nói.
Sự Thật Ra Sao?
Cô gái tên Yan Deli ở hạt Rongchen, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc vừa công bố trên blog 279 số điện thoại của khách làng chơi từng quan hệ và thông tin cô mắc AIDS. Tuy nhiên, cảnh sát Trung Quốc cho biết, thông tin đó là một trò giả mạo do bạn trai cũ của Yan dựng lên.
Bị bạn trai vu khống nhiễm HIV trên blog
Cô gái tên Yan Deli ở hạt Rongchen, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc vừa công bố trên blog 279 số điện thoại của khách làng chơi từng quan hệ và thông tin cô mắc AIDS. Tuy nhiên, cảnh sát Trung Quốc cho biết, thông tin đó là một trò giả mạo do bạn trai cũ của Yan dựng lên.
Bạn trai cũ đã giả mạo Yan và tung ảnh của cô lên blog sau khi hai người chia tay.
Blog có đăng khoảng 400 hình ảnh gợi cảm của Yan Deli cùng với 279 số điện thoại của các "khách hàng cũ" nhanh chóng lan ra khắp cộng đồng mạng ngay khi xuất hiện vào tuần trước.
Người xưng là Yan đó cho biết, cô bị cha dượng hãm hiếp từ năm 15 tuổi và từng phục vụ trong các quán karaoke ở Bắc Kinh. Blogger này còn chia sẻ, bố dượng là người chỉ biết tới bản thân mình.
Ông ta mê đắm vẻ đẹp của con gái và chỉ muốn cô trở thành gái mại dâm. Gia đình Yan không chết đói nhưng người bố dượng đó không cho cô lấy một đồng. Có đôi lần, ông ta đã gửi Yan lên tiệm cắt tóc làm đầu trá hình ở Bắc Kinh. "Tôi phải đưa tiền cho ông ấy hàng tháng. Mẹ không biết những gì tôi làm. Tôi không muốn làm đau bà ấy".
Bolg của Yan có đoạn: "Quê tôi ở hạt Rongcheng, tỉnh Hà Bắc. Khi tôi còn nhỏ, gia đình rất nghèo, bố mẹ lại hay đau ốm liên miên. Tôi không được đi học và bắt đầu đi bụi từ khi chưa đầy 10 tuổi. Để sống qua ngày, tôi buộc phải bán mình trong một quán cắt tóc gội đầu trá hình ở Bắc Kinh. Hàng ngày, tôi phải tiếp những người đàn ông xa lạ và phải làm những điều không muốn làm. Khi đã có lưng vốn, tôi muốn rời bỏ nghề này. Đó cũng chính là lúc tôi phát hiện ra mình đã mắc AIDS.
Một ngày đầu tháng 9, tôi được chẩn đoán đã mắc căn bệnh thế kỷ. Giờ đây, cuộc sống của tôi chẳng còn gì. Tôi muốn tiết lộ cuộc sống tồi tệ ấy". Sau ngày đăng lời tuyên bố đáng sợ trên, "cô gái tự nhận mình mắc AIDS" bắt đầu đăng 279 số điện thoại của khách. Hôm 17/10, nhiều bức ảnh khỏa thân của Yan được đưa lên blog. Để chứng minh cho tính xác thực trong những thông tin cung cấp, người viết còn đưa cả ảnh của gia đình lên.
Một đoạn khác có nội dung: "Người yêu biết tôi là gái làm tiền nhưng không bao giờ quan tâm mà luôn quan tâm, chăm sóc. Vì vậy tôi mới quyết định từ bỏ công việc nhơ nhớp.
Nhưng cha dượng đã cấm tình yêu của chúng tôi bằng mọi giá. Cách đây ba tháng, ông ấy đã mời bạn trai của tôi tới nhà và đánh anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ tới tìm tôi sau khi anh nhìn thấy những việc tôi làm trên mạng. Tôi sắp chết rồi. Trước khi nhắm mắt, tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy một lần nữa".
Trong số các video sex trên blog có đoạn băng quay toàn cảnh giường chiếu của Yan và một người đàn ông trong phòng khách sạn. Người đó nói giọng Bắc Kinh. "Đó là hôn phu của tôi.
Thực lòng, tôi làm mọi thứ với hy vọng anh ấy sẽ quay về với tôi". Từ khi blogger Yan Deli đăng hơn 200 số điện thoại lên blog, có rất nhiều người đàn ông lạ đã đứng chờ phía ngoài căn hộ của cô ở Bắc Kinh nên phải tạm thời lánh nạn ở nhà bạn. "Như tôi đã nói trên blog, 279 người trên chỉ là một phần. Đa số họ là người miền Bắc.
Vài tuần tới, tôi sẽ đăng lên nhiều số điện thoại nữa. Trên blog, tôi nói tự hào và không hối hận nhưng thực tế chỉ là nói dối. Tôi đang lừa dối chính mình. Bản thân tôi đang bị AIDS, tôi đã mất hết hoàn bộ hy vọng".
khách hàng của Yan có đủ các thành phần trong xã hội, từ lao động tự do đến các doanh nhân. Một thợ lắp đặt bếp lò ngạc nhiên khi thấy số liên lạc của mình nằm trong "danh sách đen" ấy.
hình như đây là giấy xét nghiệm
Người đàn ông này cho biết: "Thỉnh thoảng tôi có tới Bắc Kinh nhưng giờ thì đã không còn ở đó. Tôi không nhớ có để lại số điện thoại ở đó hay không". Một thương nhân khác thì bực tức: "Thật vớ vẩn, tôi không bao giờ liên lạc với những người đó".
Từ 22h tối qua, blog của Yan Deli đã đóng cửa. Entry cuối viết: "Tôi không hối hận. Những người đàn ông đạo đức giả đó chỉ là thứ đồ chơi của tôi. Không thể cho phép họ sống thanh thản, tôi tự hào về việc mình làm".
Tuy nhiên, hôm qua cảnh sát ở hạt Rongcheng, tỉnh Hà Bắc vừa tuyên bố, blog đó là do bạn trai cũ của Yan viết. Toàn bộ các entry công khai việc Yan mắc AIDS và những chuyện cá nhân đều do chồng chưa cưới của cô gái đó thực hiện. Khi chia tay, người đàn ông này đã đòi Yan phải đưa cho anh ta 730 USD nhưng Yan đã từ chối. Sau đó, anh ta báo với cảnh sát rằng, anh trai của Yan đã đánh mình.
Người đàn ông ấy đã trở về Bắc Kinh, dùng nhiều số điện thoại di động có được ở sở cảnh sát hạt Rongchen và bắt đầu gửi những hình ảnh hở hang của Yan tới một số nhân viên cảnh sát. Một cảnh sát cũng nằm trong danh sách số điện thoại trên bức xúc: "Chúng tôi đã lưu được những tin nhắn bằng văn bản và sẽ kiện người đàn ông này vì bôi nhọ danh dự người khác".
China Daily đưa tin, Yan sẽ đi xét nghiệm HIV để chứng minh sự trong sạch của mình. Mẹ cô buồn rầu bởi sự việc xảy ra khiến gia đình bà xấu hổ với mọi người. "Cả nước biết chuyện vậy thì chúng tôi làm sao có thể sống nổi?". Bà cũng phủ nhận việc con gái mình là gái mại dâm và khẳng định, Yan làm việc trong một nhà hàng ở Bắc Kinh và kiếm mỗi tháng 2.000 NDT. Nói về con gái, cha dượng của Yan cho hay: "Bất cứ điều gì về tôi đều không thành vấn đề bởi tôi đã già rồi nhưng con gái tôi làm sao có thể sống với những tin đồn đó?".

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

Đôi Dép

Bài thơ đầu tiên em viết tặng anh
Là bài thơ em kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Nhật ký của cô gái làm “nghề yêu thuê”

Nhật ký của cô gái làm “nghề yêu thuê”

Đến lúc chuẩn bị đi, Phong bảo tôi: “Hôm nay, anh muốn đi cùng Phương”. Cô bạn của tôi vui vẻ gật đầu. Riêng tôi cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh. Vài giây sau, tôi mới ấp úng: “Vâng, chúc anh và Phương đi chơi vui vẻ”…

Ngày… tháng… năm…

Vừa tan ca, tôi nhận được điện thoại của mẹ: "Các em sắp vào năm học mới, con có giúp được bố mẹ đồng nào không?”. Chưa đến ngày lĩnh lương, tôi tần ngần mãi rồi quyết định sang vay tạm chị Hoa, trọ ở phòng kế bên.

Tối thứ bảy, phòng chị có đông bạn bè đến chơi. Chị vốn là nhân viên văn phòng nên bạn bè toàn dân trí thức. Ngại ngùng, tôi chào chị qua loa rồi về ngay.

Tối hôm sau, chị bảo tôi: “Có một anh bạn của chị hôm qua nhìn em thấy mến mến. Anh ấy muốn nhờ em làm người yêu tạm để đi chơi, tán gẫu. Em đồng ý không?”.

“Là sao hả chị? Em không hiểu”, tôi sợ sệt đáp. 19 tuổi đầu, tôi chưa hẹn hò bao giờ. Vào Sài Gòn chưa đầy năm, tôi chỉ biết đường từ nhà trọ đến khu chế xuất.

Chị Hoa vội giải thích: “Em đừng hiểu lầm. Tại em không biết đấy, ở thành phố bây giờ rất phổ biến dịch vụ cho thuê người yêu. Các công nhân ở khu xóm trọ trên cũng làm nghề này rất nhiều”.

“Bạn của chị là dân trí thức, chưa muốn vướng bận gia đình nên không yêu ai cả. Mấy ngày cuối tuần, anh ấy hơi buồn vì bạn bè ai cũng có đôi. Anh ấy muốn cùng em đi chơi vào ngày thứ bảy và chủ nhật, chỉ vậy thôi”.

“Sau mỗi buổi đi chơi, anh ấy sẽ biếu em một khoản tiền. Chi phí đi chơi anh ấy trả. Em đừng ngại, chỉ là đi xem phim, uống nước chứ không có chuyện kia đâu”.

Nghe bùi tai, tôi gật đầu với suy nghĩ: “Như thế có mất gì đâu, mình lại có thêm tiền giúp gia đình”.

Ngay tối hôm sau, anh Phong, bạn chị Hoa, gọi điện cho tôi và bảo: “Chủ nhật này, anh qua mời em đi uống cà-phê nhé”.

Nhận lời anh rồi, tôi lo lắng đến mất ngủ. Việc gặp gỡ và trò chuyện với một người đàn ông xa lạ thật kỳ quặc. Thêm nữa, những vụ án các cô gái bị lừa vào ổ quỷ cũng khiến tôi rùng mình.

Một đôi lần, tôi định sang nhà chị Hoa để hủy cuộc hẹn. Thế nhưng, lần nào tôi cũng bị chị thuyết phục và đồng ý giữ hẹn như ban đầu.

Sáng chủ nhật, đúng 9 giờ, Phong đến đón tôi. Anh đưa tôi vào một quán cà phê gần nhà thờ Đức Bà. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi sang trọng thế này.

Sau khi yên vị, Phong bắt chuyện trước: “Quê em ở đâu? Vào Sài Gòn được mấy năm rồi?”. Thấy tôi cứ ấp úng, Phong trấn an: “Yên tâm đi cô bé, anh chỉ mời em đi chơi và tán gẫu vậy thôi”.

Tôi gượng cười rồi trả lời câu hỏi của anh. Qua phút ban đầu bỡ ngỡ, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn. Phong cho tôi biết anh là đầu bếp chính trong một nhà hàng lớn ở quận 1, TPHCM.

11 giờ 30 phút, Phong nhìn đồng hồ và bảo: "Hết giờ hẹn rồi, anh đưa em về thôi”. Đoạn Phong đưa tôi 500.000 đồng và bảo: “Cảm ơn em nhé!”.

Tôi ngượng ngùng cầm lấy, lí nhí nói cảm ơn. Trên đường trở về nhà trọ, tôi nhẩm tính: “Tiền công một buổi tối đi chơi hơn chục giờ tăng ca cực nhọc của mình”.

Ngày… tháng… năm…

Thỉnh thoảng, vào ngày chủ nhật, Phong lại gọi điện hẹn tôi đi uống cà phê. Tôi đi chơi với anh cũng được ba lần. Thu nhập tròm trèm 1.500.000 đồng. Tôi vui vẻ và thân thiện với anh hơn vì thấy mình vẫn an toàn mà lại có thêm thu nhập.

Hôm nay, anh lại đến khu nhà trọ. Đã quen thân hơn, tôi mời anh vào phòng chơi. Trong lúc có một nhóm bạn làm cùng công ty với tôi. Trong đó có Phương, một bạn gái quê ở An Giang, cùng quê với Phong.

Đến lúc chuẩn bị đi, Phong bảo tôi: “Hôm nay, anh muốn đi cùng Phương”. Cô bạn của tôi vui vẻ gật đầu. Riêng tôi cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh. Vài giây sau, tôi mới ấp úng: “Vâng, chúc anh và Phương đi chơi vui vẻ”.

Dù Phong chẳng phải là bạn trai thật nhưng tôi vẫn cảm thấy tổn thương kinh khủng. Họ đi rồi, tôi bật khóc như một kẻ thất tình.

Gạt nước mắt, tôi tự an ủi: “Mình chỉ là người yêu thuê thôi mà. Họ trả tiền, họ có quyền lựa chọn. Việc gì mình phải buồn? Đây chỉ là chuyện nghề nghiệp thôi”.

Ngày… tháng… năm…

Lần này, tôi nhận lời làm vợ sắp cưới của một người trong nhóm bạn của chị Hoa, tên Hoàng. Anh là kỹ sư xây dựng, thường đi đây đó theo công trình nên chưa có người yêu. Bố mẹ giục quá nên anh nhờ tôi đóng vai vợ sắp cưới.

Để hoàn thành hợp đồng, tôi xin nghỉ phép hai ngày thứ sáu và thứ bảy. Và bây giờ, tôi đang cùng anh về Cần Thơ.

Trên đường đi, anh kể cho tôi nghe về gia đình anh, sở thích của ba, mẹ và cô em gái. Anh bảo: “Người miền Tây thật thà và hiếu khách. Em cứ là chính mình, nếu họ có hỏi gì khó nói, em cứ để anh ứng biến”.

Về đến nơi, ba mẹ anh đón chúng tôi trong niềm vui khôn tả. Họ liến thoắng kể chuyện nhà, bàn chuyện đám cưới. Anh ngồi cạnh tôi nắm tay thân mật hệt như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Hai ngày ở nhà anh, tôi vui như được ở nhà mình. Tôi cùng em gái anh nấu cơm, giặt quần áo… Chúng tôi cùng tuổi nên trò chuyện rất hợp nhau.

Sáng chủ nhật, cả hai về lại thành phố. Hoàng chở tôi về nhà trọ rồi đưa 2.000.000 đồng. Tiền công hai ngày làm vợ hờ hơn cả tháng lương của tôi.

Lần đầu tiên về quê với Hoàng cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh. Hoàng theo công trình đi triền miên nên không có nhu cầu tìm người tán gẫu cuối tuần như Phong. Hết hợp đồng, chúng tôi cũng đứt liên lạc.

Tôi không còn cảm giác bị “đá” như lần làm bạn với Phong. Xong việc, tôi vui vẻ nhận tiền và xoá số điện thoại của anh. “Làm nghề này mà để trái tim rung rinh mãi, chắc thất nghiệp sớm”, tôi tự nhủ.

Ngày… tháng… năm…

Dịp giáp Tết, tôi nhận một hợp đồng hấp dẫn: đi du lịch với một người bạn của Phong, tên Tùng. Phong đề nghị, tôi nhận lời ngay vì tiền nhiều và được đi chơi xa.

Quan trọng hơn, tôi tin lời hứa của Phong: “Đi dài ngày nhưng vào khách sạn, ai ở phòng nấy. Bạn anh cũng đàng hoàng như anh, em yên tâm nhé”.

Vậy là Tết ấy, tôi lên Đà Lạt cùng “bồ”. Lần đi chơi này, tôi háo hức hơn hẳn vì được lên Đà Lạt lần đầu tiên.

Cũng như Phong và Hoàng, Tùng rất tự nhiên và thân thiện. Anh bảo: “Không phải anh không thích lấy vợ nhưng yêu ai được vài tuần, anh cũng thấy chán. Chắc tại số anh cô đơn”.

Tối hôm ấy, anh đưa tôi ra chợ Đà Lạt dùng cơm. Khi về khách sạn, anh mời tôi vào phòng mình chơi và hỏi: “Em “chiều” anh một lần nhé?".

“Em yên tâm, anh sẽ trả tiền xứng đáng. Em đừng lo có sự cố vì anh biết cách phòng ngừa. Đồng ý nhé?”.

Lời đề nghị trắng trợn và thái độ bình thản của anh khiến tôi choáng váng. Tình huống này tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi gần như bật khóc: “Không được, em xin anh đừng làm thế. Chúng ta giao kèo trước rồi mà”. Tùng khoát tay: “Em không muốn thì thôi, không sao”. Trở về phòng mình, tôi vẫn còn sợ đến toát mồ hôi.

“Nhỡ anh ta cứ làm tới, mình cũng không chống cự được. Mình biết kêu cứu ai? Sao mình dại dột thế này?”, tôi tự trách bản thân. Suốt đêm ấy, tôi gần như thức trắng vì không dám ngủ.

Trở về thành phố, tôi không dám kể cho ai nghe sự cố của mình. Tôi thấy xấu hổ và sợ mọi người nghi ngờ, dò xét. Tôi chỉ biết tự nhắc nhở mình: “Từ nay, phải chọn người cẩn thận trước khi nhận lời làm người yêu thuê”.

Ngày… tháng… năm…

Theo sự giới thiệu của bạn bè, càng ngày tôi càng có nhiều lời mời làm người yêu thuê. Không nhận lời hết, tôi nhờ các bạn phòng trọ kế bên đi thay.

Những ngày chủ nhật đi làm “bồ” giúp tôi vui hơn. Tuy nhiên, chẳng phải chủ nhật nào tôi cũng có “mối”. Vốn quen chân đi, khi phải ngồi nhà, tôi thật sự thấm thía nỗi cô đơn.

Hơn 20 tuổi, tôi chưa bao giờ thật sự hẹn hò với ai. Cũng có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng chẳng hiểu sao, tôi không có cảm giác yêu ai. Tôi cười đùa, trò chuyện với họ như một thói quen. Phải chăng tôi đã quen yêu dối, yêu hờ?

Tìm kiếm

Được xem nhiều nhất

Lưu trữ Blog